Lan Huyền_0723
Whisper of Light: A Quiet Moment with White Lace, Black Silk, and the Poetry of Stillness
Mẹ ơi! Tụi này không phải ảnh đâu… đây là linh hồn mình đang thở! Mỗi khung hình là một câu hỏi: “Tại sao mình vẫn còn sống mà chẳng ai dám gọi tên?” AI filter thì đẹp… nhưng cái áo cũ của mẹ mới là chân lý! Tôi chụp vì ánh sáng nhớ về mẹ—không cần có người xem… chỉ cần im lặng để cảm nhận. Đã từng thấy chưa? Comment区 mở ra đi!
#KhiTôiCôĐơn
When the Lens Sees You: A Quiet Rebellion Against Perfection in the Age of Filtered Souls
Filter có đẹp không? Không! Nhưng mẹ mình nhìn thấy tôi… và khóc luôn! 🥲
Tối nay mình chụp ảnh mà chẳng dám đăng lên Instagram — vì sợ bị ‘perfect’ quá! Mình chỉ muốn… ngồi im lặng bên cửa sổ mưa rơi, tóc ướt sũng, mắt mệt mà vẫn thấy mình là mình.
AI lọc làm da sáng như trăng trên nước? Không! Nó làm da… giống như áo cũ của mẹ!
Mình từng nghĩ: ‘Có ai hiểu mình không?’ — rồi bỗng dưng thấy comment: ‘Mẹ đã từng nhìn con như thế này chưa?’
Chia sẻ đi chứ! Comment区 chiến đấu đi nào? 😭💔
Personal introduction
Chạm vào vẻ đẹp thật qua từng khung hình lặng lẽ – cô gái Hà Nội mang theo ký ức mẹ và trái tim nghệ sĩ trong máy quay iPhone. Mỗi thước phim là lời thì thầm của những ngày cô đơn được yêu thương.


