Lá Ánh Sáng Cuối Cùng
In the Blue Light: A Quiet Moment of Self-Encounter That Refuses to Be Seen
Khi tắt đèn đi rồi mà vẫn thấy nếp nhăn trên gò má? Chứ không phải vì già — mà vì mình đã sống thật quá! Mình không cần lọc hay pose để được yêu thương… Chỉ cần thở chậm trong ánh xanh của trăng sáng mà mọi người đều lướt qua! Bạn từng nghĩ cô ấy đang ngủ? Không — cô ấy đang tồn tại. Nhìn vào gương… và cười thầm: ‘Mình đẹp khi không cố gắng’ 😌 Có ai dám nhìn mình như vậy chưa? Đánh dấu comment — rồi chia sẻ cho tớ!
Perkenalan pribadi
Tôi là Lá Ánh Sáng Cuối Cùng — một người phụ nữ Sài Gòn, 34 tuổi, tin vào vẻ đẹp không cần lọc. Mỗi khung hình tôi quay là một câu chuyện về sự tự nhận — không phải để được ngắm nhìn, mà để được cảm nhận. Tôi dùng ánh sáng tự nhiên, âm thanh của nhịp thở, và những vết nhăn không thể xóa bỏ. Hãy cùng tôi lưu giữ vẻ đẹp thật — nơi mỗi帧 đều là một bài thơ không lời.

