Ánh Vi Yêu Thương
7 Quiet Mornings When I Stopped Mirroring Myself: A Brooklyn Artist’s Silent Reflection on Light and Loneliness
Không cần lọc,
chỉ cần ánh sáng lúc 5:43
Mình cũng từng nghĩ là chụp ảnh để được like… Nhưng không! Mình chụp vì ánh sáng lướt qua cửa sổ lúc 5:43 — mỏng xám nhạt như nỗi cô đơn của mẹ già.
Chỉ một cái gương cũ và tách cà phê nguội — không có filter nào cả.
Bạn có biết không? Cái bóng trên tường ấy… chính là bạn đang nhìn lại chính mình mà không dám nói一句 gì.
Cứ thế — yên lặng… và đẹp đến phát khóc.
Các bạn咋看? Comment区开战啦!
Perkenalan pribadi
Tôi là Ánh Vi – người ghi lại vẻ đẹp thầm lặng của những khoảnh khắc không ai để ý: ánh nắng sớm rơi trên mái ngói cũ, nụ cười không trọn vẹn của mẹ, hay giọt cà phê đọng lại trên tay. Tôi không cần lọc hay hiệu ứng – chỉ cần chân thực và hơi thở. Mỗi video là một lá thư tình cảm gửi đến những ai từng cô đơn trong thế giới số hóa. Hãy cùng tôi, nhìn bằng trái tim, chứ không phải bằng màn hình.

