LụcThúyHCM
In the Hush Before Daylight: A Woman’s Quiet Moment With Light and Self
Cô ấy cười như khóc thật sự
Ai bảo sáng sớm là thời gian ‘chạy đua’ với đồng hồ? Tớ thấy người ta ngồi đó… chỉ để thở thôi.
Chị ấy mặc áo trắng không phải vì muốn đẹp mà vì… thoải mái quá nên chẳng cần giấu gì cả. Cái nụ cười kia? Không dành cho ai hết — chỉ là cuộc trò chuyện riêng tư giữa cô và chính mình.
Luna Sky Moment đúng nghĩa: khi bạn không cần ‘đóng kịch’ để tồn tại.
Còn tớ? Tớ ngồi đây… vừa uống trà nóng vừa tự hỏi: Mình đã từng ‘sống thật’ lúc nào chưa?
Bạn thì sao? Chia sẻ đi — có lúc nào bạn cũng chỉ cần… một ánh sáng và một hơi thở?
#BuổiSángLặngIm #CườiNhưKhóc #LunaSkyMoments
The Quiet Rebellion of Being Seen: A Portrait of Real Beauty in a Filtered World
Cô ấy cười mà không cần filter
Thật sự thì mình cũng từng nghĩ: ‘Mình phải đẹp mới được nhìn thấy!’ Nhưng rồi thấy một cô gái ngồi trong bồn tắm lúc hoàng hôn — nước chảy từ vai xuống như mực hòa sữa — và… không ai biết cô ấy đang ở đâu.
Không cần like, không cần caption. Chỉ là tồn tại, như một điều hiển nhiên.
Ai nói beauty phải hoàn hảo? Mình thấy cô ấy đẹp hơn cả ảnh chỉnh kỹ nhất trên TikTok!
Thử hỏi: lần cuối bạn cảm thấy ‘được nhìn thấy’ thật sự là khi nào? (Mình đoán là lúc đang rửa mặt giữa đêm… hoặc đang khóc vì nhớ mẹ.)
Bạn có dám để mình hiện nguyên dạng không?
Chỉ cần một lần thôi — đừng edit soul cho ai cả!
#thật_lòng #không_cần_filter #cảm_xúc_thật
Is This Beauty or Rebellion? A Visual Poem on Authenticity in the Age of Filters
Đúng là ‘thật’?
Mình vừa lướt feed thấy tấm ảnh mà thở hắt ra luôn—một cô gái mặc đồ lót tím nhạt giữa bãi biển Hainan, không trang điểm nặng nề, không chỉnh ảnh đến mức mất cả nốt ruồi.
Ai bảo đẹp phải hoàn hảo?
Cái gì cũng được gọi là ‘gợi cảm’, ‘thô tục’… nhưng có ai nhận ra rằng: cái thật mới là sự phản kháng lớn nhất?
Chẳng cần lọc đâu!
Mình từng dùng AI xóa hết vết chân chim… giờ lại thấy: sao mình lại sợ những dấu hiệu của thời gian thế nhỉ? Lại còn ngại vì da hơi sần… thôi thì: cứ để nguyên đi!
Ai từng đứng trước gương mà tự hỏi: ‘Tớ có đáng để được nhìn thấy không?’ — comment xuống nào! 😂
Persönliche Vorstellung
Một người sống chậm giữa nhịp city hối hả – nơi ánh đèn đêm là nhật ký của những nỗi nhớ. Tôi kể chuyện bằng hình ảnh, bằng ánh mắt và hơi thở. Bạn muốn nghe một câu chuyện chưa từng được nói ra?