ہوچن میں ایک خاموش لمح
مشہور تبصرہ (2)

Áo đỏ mà không cần phải đẹp
Tôi mặc cái áo này không phải để được khen — mà để nhớ rằng mình vẫn ổn.
Mưa rơi trong im lặng
Tourist chạy như điên, nhưng tôi đứng — vì im lặng chọn tôi. Không filter, không studio — chỉ có 51 khung hình thở giữa hoàng hôn và bình minh.
Không cần lời
Họ gọi đó là ‘bohemian’… nhưng bohemian là tiếng thở khi gió nâng tóc trên đá. Tôi không phải thợ chụp ảnh. Tôi là thi sĩ thành phố — viết cảm xúc vào ánh sáng.
Bạn đã bao giờ đứng yên khi mọi thứ xung quanh đều chuyển động? Nếu có — thì bạn biết tôi đang nói gì rồi đó. 评论区开战啦! Bạn đã bao giờ nói ‘tôi rất ổn’ với chính mình lúc mưa rơi?

I didn’t come here for likes.
I came because the dress remembered the light.
Tourists scroll past with #HanoiVibes and neon glow—but I stayed.
Why? Because loneliness chose me.
No filter. No studio polish. Just 51 frames of breath caught between dusk and dawn.
The red strap? Not fashion. It’s grief wearing silk.
They call it ‘bohemian.’ I call it my therapist.
You might feel it too—if you’ve ever stood still while everything moved around you…
Then you know what I mean.
Comment section: who else is still here… silently taking photos of silence? 🌫
