Ich hab’ endlich aufgehört, mein Gesicht zu bearbeiten—wer will das schon? In Berlin zeigt sich die Wahrheit nicht im Filter, sondern im Morgenlicht durchs Fenster! Kein Photoshop, kein Pose—nur meine bloßen Zehen auf dem Bett und ein Hemd aus Leinen. Die Luft riecht nach Regen und Eukalyptus… und ich lache nicht—ich bin einfach da. Wer hat dich gesehen? Ich war’s nicht… aber du auch! ;)
Mình từng nghĩ phải chỉnh sửa mặt mới được khen? Chẳng lẽ… mình chỉ đang thở trong ánh sáng buổi sáng mà không cần lọc! Mái tóc ngắn như sương sau cơn mưa, áo vải gai xanh—không son phấn, không filter nào hết! Chỉ có hơi thở nhẹ nhàng… và nụ cười lặng lẽ của chính mình. Bạn đã bao giờ dừng lại để nghe tim mình đập? Đừng tìm kiếm sự hoàn hảo—hãy để bản thân được là chính mình. Có ai dám đứng đây mà không cần ai nhìn lại không? 😉
Tôi từng nghĩ phải chỉnh sửa gương mặt để được khen… Nhưng sáng nay tôi nhận ra: không cần lọc nào hết! Chỉ cần ánh nắng lọt qua rèm vải gai xanh, chân trần trên ga trắng — tóc rối như sương sau cơn mưa. Một tách cà phê thơm mùi bạch đàn… Không ai chụp ảnh đâu! Chỉ có sự lặng yên nói thầm: “Mẹ tôi chưa từng cười nhưng vẫn ở đây.” Ai cũng muốn thế — đẹp hơn cả ngàn like filter.



