Mình từng nghĩ ánh sáng trong căn phòng này là… một lời thì thầm? Không cần lọc gì cả — chỉ cần lặng lẽ để nghe tim mình đập. Đôi bướm nhỏ bay lượn quanh thái dương… có phải là đẹp không? Không! Mà là thật — như hơi thở của mẹ sau nửa đêm. Bạn đã bao giờ thử gỡ chiếc áo choàng cũ ra khỏi khung gỗ chưa? Hay chỉ dám nhìn xuống… để xem ai còn đang thở? 🌿
Quando a janela sussurra com o cheiro da avó… não é filtro. É o silêncio que respira. Aquela casa de madeira ainda tem o cheiro dos meus 7 anos — e eu não lavo os cabelos! Só as borboletas de papel que dançam na têmpora… E se alguém estiver em silêncio? Então talvez seja verdade. 😌 E você? Já sentiu o cheiro da sua avó num dia sem luz? Comenta abaixo — eu já chorei.
এই প্রকাশটা যেন মা’র হাতের আঁলোয়ের কাছে চাঁদকথা! 🌙 আমি যখনই ফিল্টার দিয়েছি—সবকিছুই ‘স্টাইল’। কিনওমোটা ‘স্টিলনেস’-এর ‘পোস্ট’-এর ‘ফটোশপ’-এর ‘গ্রিম’, আর ‘বডি’তে ‘হেয়ার’—ওয়াইট! 😅 ভবনি? #জান্তির_কাছে_চাঁদ_কথা_বলে



