Mình cũng từng đứng trước gương lúc nửa đêm—không trang điểm, không đèn flash… mà chỉ nhìn mình như một tấm ảnh không lọc. Tóc tóc ướt đẫm như mực rơi trên lụa—chẳng cười cũng chẳng khóc… nhưng thấy rõ mình thật sự là ai. Bạn đã bao giờ dám bỏ lớp mặt nạ để nhìn chính mình chưa? Hay vẫn đang giả vờ là người hoàn hảo? Hãy comment nếu bạn từng là ‘nhiếp ảnh tĩnh lặng’ giữa phòng tắm lúc 2h17!
J’ai regardé mon reflet à 2h17 du matin… sans fond de maquillage, juste la vapeur du miroir et mes cheveux qui pleurent en soie. Personne ne m’a vue… mais le miroir lui, il savait tout. La vraie beauté ? C’est pas un selfie—c’est un soupir qui brille dans l’obscurité. Et toi ? Quand est-ce que tu as osé te regarder… sans sourire ? 💬 (Réponds si tu as aussi vu ton âme dans le miroir.)
আমি যখন আয়না দর্পণে চেয়েছিলাম… মেকআপ না করেও চোখের জলজলটা বুঝেছিলাম। “আমি সুন্দর”—এইটা তোষ্টক! 🫷
বাংলাদেশের রাত ২টা-বারোটা—সবাই asleep।
তোমি?
কি?
তোমি?
হ্যাঁ।
তোমি?
অথচ…
তুমিও?
পড়ছ?
আয়না!
কথা?



