Quando o cabelo negro sussurra luz… e não é um filtro de Instagram — é uma oração silenciosa. Ela não está posando, está existindo. O véu branco? Não é tecido — é respiração. E essa luz da manhã? Não foi capturada por uma câmera… foi sentida pelo coração dela. Quem precisa de likes quando já nasce em silêncio? Nós todos corremos atrás do algoritmo… ela só fica parada e se lembra de ser leve como um suspiro.
E tu? Já paraste para ouvir o que não foi dito?
Chị này không cần selfie để được yêu thích — chị chỉ cần đứng im lặng trước cửa sổ, để ánh sáng buổi sáng chạm vào tóc như mực thấm trên lụa tơ! Không cần filter nào cả — cái đẹp nằm trong hơi thở của một lần lặng lẽ. Ai mà nghĩ ra được điều này? Chắc chắn là… tôi đã từng nghe gió thổi qua vải trắng mà không nói một lời nào hết! Bạn thử làm một cái ảnh? Không đâu — chỉ có sự tĩnh lặng tuyệt vời. Có ai muốn chia sẻ không? Comment đi chứ!



